Cổ đại · Ta tiễn phu quân đi làm nam sủng

(TTPQĐLNS) Phần 2

(6)

“Dạo này Lận phủ rất kỳ quái. Tiếng kèn này đã vang lên bảy ngày chưa từng dừng lại.”

“Ngươi không biết rồi. Lận phu nhân là thân muội của vương phi. Đầu thất của vương gia, đương nhiên người ta cảm thấy buồn bã không vui.”

Xe ngựa chạy trên đường phố Trường An, nghe loáng thoáng cuộc tán gẫu của mấy người bán dạo trước cổng Lận phủ.

Lúc đến vương phủ, ta đi thẳng đến vườn hoa của trưởng tỷ.

Tỷ ấy đang chơi đùa cùng mười mấy vị mỹ thiếp của lão vương gia.

“Tỷ tỷ đuổi theo ta đi.”

“Ấy, muội muội đừng chạy.”

Thấy ta đã đến, trưởng tỷ vừa vội vã bảo ta ngồi xuống bắt chuyện, vừa bảo một vị mỹ thiếp: “Lan nhi, ngươi mau mang canh giải nhiệt ngươi vừa học được đến để muội muội nếm thử.”

Lan nhi cười khanh khách bưng một chén canh đến: “Tỷ tỷ mau nếm thử, đây là món ta mới học được.”

Lúc nàng đưa canh cho ta, chỗ khuỷu tay lộ ra vết thương đã kết vảy, ngoài vết thương này còn rất nhiều vết thương cũ khác chất chồng lên nhau.

Sớm đã nghe nói lão vương gia ngu ngốc vô độ, cường đoạt dân nữ, nhưng khi nhìn những vết thương này khiến người khác khó tránh khỏi có chút kinh hãi.

Nàng ta nhạy cảm bắt được ánh mắt của ta, theo bản năng muốn rụt tay về, lại bị trưởng tỷ đã giữ chặt lấy.

Vừa dịu dàng lại mạnh mẽ.

“Người đã chết.” Trưởng tỷ vân đạm phong khinh nói, lộ ra sự tàn nhẫn và quả quyết hiếm thấy. “Không một kẻ nào có thể tổn thương các ngươi.”

Ta uống vài ngụm canh giải nhiệt, cơn nóng nực trong người cũng nhanh chóng hạ xuống, cả thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Tỷ tỷ giỏi về dùng dược, đã chỉ dạy cho chúng ta biết rất nhiều về kiến thức dược lý. Tỷ muội chúng ta mỗi ngày cố gắng học tập, chỉ mong có thể học hỏi được thêm nhiều thứ.”

“Sang năm đợi học thành, ta muốn cùng cùng các tỷ tỷ về quê làm y giả.”

Dứt lời, Lan nhi đã bị các tỷ muội khác gọi đi.

Trời quang, nắng gắt, mấy tỷ muội phía trước đang cẩm quạt tròn vẫy vẫy Lan nhi qua, trên môi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Lan nhi nâng váy chạy đến, một cơn gió mát thỉnh thoảng lướt qua làn váy, tỏa ra một mùi hương thảo mộc nhè nhẹ.

Không cần phải mị hoặc, cũng không cần phải cúi đầu, đương nhiên mùi hương sẽ sạch sẽ thanh tân.

“Sang năm họ thực sự có thể về quê sao?” Ta nghiêng đầu hỏi trưởng tỷ.

Trưởng tỷ nhìn các nàng, không rõ tâm tình trong mắt, thấp giọng nói: “Thế đạo bây giờ, gian nịnh được sủng ái, dân chúng lầm than. Bước chân được ra khỏi vương phủ này, nếu không có người bảo vệ, đừng nói là về quê, ngay cả ở kinh thành cũng không sống nổi. Cướp bóc nổi lên khắp nơi, tiếng oán thán không ngừng vang lên.”

“Nếu bọn họ học được một thứ để có thể tự lập, các nữ nhân cũng sẽ không phải bị vây trong hậu viện, đấu tranh người chết ta sống.”

“Nếu được lựa chọn, ai nguyện ý lấy sắc thờ người? Nhưng đối với thế đạo này, ngoại trừ tranh sủng góp tiếng cười, làm thê, làm thiếp, làm mẫu ra, cũng không biết nữ tử còn có tác dụng gì?”

Trên bức tường của vương phủ, trúc ảnh lưu động.

Vừa tựa như gió lại tựa như bóng người.

Trưởng tỷ nhìn quang ảnh kia, nở một nụ cười lạnh lùng.

Sau đó tỷ ấy lại quay về bộ dạng ôn nhu thanh thuần vô hại, phóng đại thanh âm, nhẹ nhàng hỏi ta: “Sao muội lại gầy đi nhiều vậy, người không biết còn tưởng phu quân muội mới qua đời đấy?”

Ta phiền muộn, kể cho trưởng tỷ toàn bộ về “Bảy ngày thổi kèn tỏa nột.”

Nàng vỗ vỗ tay của ta, thở dài.

Sau đó vào trong nhà lấy một hộp nhỏ, lấy ra một viên thuốc tròn to màu đen, nhét vào trong tay của ta.

“Việc này là do lòng tự ái của nam nhân bị tổn thương.” tỷ ấy ngữ trọng tâm trường nói, “Muội tìm cơ hội đưa món đồ chơi này cho hắn.”

(7)

Xe ngựa chạy qua đường phố Trường An. Đường phố rộn ràng náo nhiệt.

Ta cẩn thận đặt viên thuốc vào trong chiếc hộp nhỏ.

“Lão vương gia vừa chết, không phải hai mươi vạn thiết kỵ sẽ rơi vào trong tay thế tử sao.”

“Hừ. Hắn mơ mộng hão huyền. Hiện tại, quan gia chỉ chuyên tâm tu tiên, suốt ngày ở trong đạo quán truy cầu phương pháp trường sinh, nương nương tóm gọn cả hậu cung trong lòng bàn tay, mẫu tộc Lâm thị còn là tam triều nguyên lão.”  Ngoài xe, một nam tử mặc quan phục, vẻ mặt đắc ý, vung tay cao qua đỉnh đầu, “Có thể rơi vào trong tay của hắn hay không, còn phải do Lâm thừa tướng quyết định.”

Vừa dứt lời, tay của hắn không cẩn thận chạm vào xe ngựa của ta.

“Không biết xe ngựa nhà ai không có mắt, ngay cả bản quan cũng dám đụng phải.” Hắn gắt gỏng vén rèm xe của ta lên, “Để cho bản quan nhìn xem là tên nào có mắt không tròng?”

Ta không tránh kịp, nên đã cùng hắn đối mặt.

Sắc mặt của hắn thay đổi, thêm mấy phần háo sắc, xoa xoa bàn tay, “Đây là tiểu nương tử nhà ai?”

“Đại nhân.” Tiểu quan bên cạnh kéo hắn lại, ghé sát vào lỗ tai của hắn thấp giọng nói: “Đây là xe ngựa của Lận phủ.”

“Lận phủ?” Hắn đảo mắt, quan sát ta từ trên xuống dưới, trào phúng cười, “Vậy đây chính là Lận phu nhân. Mà cái tên Lận Quý vốn là một kẻ si tình, không khéo bây giờ phu nhân vẫn còn hoàn bích chi thân đấy?”

Xung quanh một đám đông người vây kín xem náo nhiệt.

Ta vốn không muốn gây sự, định kéo rèm xuống rời đi.

Nhưng hắn lại phách lối giữ lại, bàn tay béo múp giơ ra muốn túm lấy ống tay áo của ta.

Ta còn chưa kịp tránh né, đã thấy một luồng sáng quét qua trước mắt. Một thanh lợi kiếm xuyên qua, chặt đứt bàn tay đang giơ ra ở trước mặt ta.

Bàn tay lăn đến cạnh chân của ta.

Tên kia há miệng, còn chưa kịp phản ứng, người xung quanh đã thét lên: “Giết người! Giết người!”

Thích khách một thân hắc y, xuất kiếm cực nhanh, tư thế lại vô cùng biếng nhác, trắng trợn táo bạo mà khắc trên mặt của tên nam nhân kia một bông hoa hải đường.

Giữa ban ngày ban mặt, việc này quả thực quá mức quái đản.

Hắn quay đầu lại liếc ta một cái, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng yêu dã.

“Mau, mau bắt hắn lại.”

Đợi mọi người phản ứng lại, hắn đã sớm không thấy tăm hơi, tung tích giống như một cơn gió thổi qua không dấu vết, như một cái bóng không thể tìm được.

Trên đường loạn thành một đoàn. Đám người xung quanh xô đẩy nhau tìm cách thoát thân.

Quân bảo vệ thành rất nhanh đến đây. Tướng lĩnh cầm đầu vốn là môn hộ của phụ thân ta, nên đã hành lễ với ta: “Đã quấy nhiễu phu nhân rồi. Dùng kiếm pháp này chỉ sợ là thích khách đã ám sát lão vương gia, mong phu nhân mau chóng quay về phủ, tránh sinh thêm những phiền phức.”

Nhưng xe ngựa của ta còn chưa về tới nhà, đã bị kéo vào trong cung.

Cô cô dẫn đường chính là người của nương nương trong thâm cung.

Vết bỏng trên tay của ta vừa mới khỏi, không biết còn hình phạt gì đang chờ đợi ta.

Ta bước qua con đường dài không thấy điểm cuối, mỗi một bước đi dường như bức tường trong cung lại cao thêm một tấc, cảm giác như sắp đè ép xuống đỉnh đầu.

Cách đó không xa, sân khấu ca lâu truyền đến tiếng đàn sáo.

Hóa ra trong cung hôm nay đang thiết yến.

Vị cô cô kia sau khi dẫn ta vào vị trí, đảo mắt đã không còn thấy tăm hơi.

“Sao nàng lại tới đây?” Lận Quý sớm đã đến đây, thấy ta đến thì nhíu mày.

Ngồi cạnh y là vị tiểu nương tử được y đưa về phủ. Nàng ta đang giúp y rót rượu, dáng người lả lướt, điểm trang hoa mỹ.

Ta thì trái ngược. Một đường vội vội vàng vàng, tóc tai rối loạn, khiến nàng kia lại giống một vị chính thê hơn ta.

Vị nương nương ngồi ở vị trí trung tâm có gương mặt tinh xảo, không nói gì mà liếc ta một cái, miệng hơi mỉm cười.

Mọi người đều ghé mắt nhìn ta, có thương tiếc, có cười nhạo.

Trong đó không thiếu vài vị là đồng liêu của phụ thân ta, lúc này đều dùng ánh mắt lảng tránh.

Không một ai nói chuyện, nhưng trên gương mặt đã hiện đủ loại nhàn thoại.

Dưới ánh mắt của mọi người, ta chỉ đành ngồi xuống vị trí dành cho thiếp ở sau vị nương tử kia.

Lúc này vẫn có người lắm miệng: “Sao phu nhân lại đến chậm như vậy? Vẫn là do nương nương đại nhân đại lượng, miễn tội cho ngài.”

Yến hội từ trên trời rơi xuống này ngay cả thiếp mời ta cũng chưa từng nhìn thấy, đã vậy nửa đường còn ép ta đến, rõ ràng là muốn ta làm trò cười.

Ta nhìn thoáng qua Lận Quý, thấy y vẫn thờ ơ, uống rượu do vị tiểu nương tử kia dâng lên.

“Việc này cũng làm bổn cung nhớ tới.” nương nương mượn cơ hội lên tiếng, “Ngày hôm nay là sinh thần của Lận đại nhận?”

Những tai họa ta gặp phải chính là do người trong lòng phu quân của ta gây ra.

“Không biết Lận phu nhân đã chuẩn bị hạ lễ gì cho đại nhân?” Nương nương quay đầu hỏi ta.

Trong nhất thời, mọi ánh mắt lại một lần nữa tụ trên người của ta.

Hạ lễ?

Ta cũng không biết hôm nay là sinh nhật của y.

Ánh mắt của hắn xẹt qua ta, chén rượu cũng treo giữa không trung.

“Không phải Lận phu nhân đi vội quá mà quên mất đấy chứ? Trong lời nói của vị nương nương kia không giấu được sự trào phúng.

”Lễ mọn nho nhỏ, nên thần phụ không dám ở trước mặt của nương nương bêu xấu.” Ta từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

“Không sao cả, ngược lại cũng để cho bổn cung mở mang tầm mắt.”

Tuy nói như vậy, nhưng trên gương mặt của nàng ta lại hiện lên vẻ tự tin “Hạ lễ của nàng ta sao có thể tốt hơn ta được.”

Lận Quý cũng có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn cái hộp ánh lên một chút ôn nhu, môi khẽ mấp máy.

Hộp nhỏ được chuyển đến tay của nương nương.

Nàng ta mở chiếc hộp ra ở trước mặt mọi người, nên cũng vì vậy viên thuốc được đường hoàng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Nương nương đầu tiên sửng sốt, nhìn viên thuốc nghiền ngẫm vài phần.

Sau đó đột ngột khép chiếc hộp lại, cất cao giọng: “Hoang đường.”

Nàng ta nhìn Lận Quý, nhiều thêm vài phần xấu hổ cùng ngập ngừng.

Mà mọi người cũng thêm vài phần hiếu kỳ cùng ngầm chế giễu. Nhưng cũng không dám quá phận mà nhìn Lận đại nhân.

Mặt y lúc này so với viên thuốc còn đen hơn.

Ta sợ mọi người hiểu lầm, vội vàng thay y biện giải: “Thuốc này chỉ cần dùng một viên là đủ, không cần dùng nhiều.”

Nói xong lại bổ sung một câu: “Dù sao sử dụng nhiều cũng tổn hại thân thể.”

(8)

“Này, tại sao phu nhân và đại nhân lại ở lâu trong phòng vậy, rốt cuộc hai người đang làm gì?”

“Lúc này trăng đã treo trên đầu cành, canh ba đã qua, ngươi nói có thể làm gì nữa?”

Ngoài phòng vài tỳ nữ gác đêm thấp giọng bàn tán, một hồi thẹn thùng.

Trong phòng, Lận Quý ngồi cạnh ta đọc sách, tư thế vô cùng ngay ngắn, tựa như một cổ giả.

Còn ta ngồi dưới đất, đảo thuốc liên tục.

“Phu quân, tay ta đau.”

“Nhiều thêm mấy viên cũng không sao cả.” Hắn kỳ quái nói, “Đúng không phu nhân.”

Nam nhân trầm mặc, nữ nhân rơi lệ. Ta ngồi đảo mấy viên thuốc, tay cũng sắp gãy đến nơi rồi.

“Phu nhân nếu không có việc gì quan trọng, tốt nhất nên hạn chế chạy đến vương phủ.”

“A tỷ của thiếp cũng là có lòng tốt, chẳng qua thấy sức khỏe của chàng bị hư hao…”

Y nhướng mày, khiến ta ngậm miệng lại.

“Trong kinh thành gần đây sợ là có dị động, phu nhân nên ít đi ra ngoài.” Y hiếm khi kiên nhẫn giải thích, ngữ điệu vô cùng thành khẩn.

Vừa dứt lời, tùy tùng đã ở bên ngoài bẩm báo: “Đại nhân, quan viên dưới trướng của Lâm thừa tướng bị ám sát trên đường Trường An.”

“Thủ pháp của thích khách như thế nào?” Y đứng dậy mở rộng cửa.

“Thủ pháp vô cùng nhanh, một chiêu trí mạng, chỉ là thích khách này cũng rất kỳ quái, không những giết người còn khắc hoa trên mặt người kia.”

Nghe vậy, Lận Kỳ không rõ vô tình hay cố ý nhìn về phía ta, hỏi tủy tùng kia: “Hoa gì?”

“Bẩm đại nhân, là hoa hải đường.”

Rêu rao như vậy tựa như muốn hướng đến người nào đó tranh công, rất giống một hài tử muốn ăn kẹo.

(9)

“Tỷ tỷ, vì sao tỷ chỉ cho ca ca thuốc mà lại không cho ta, rốt cuộc ta đã làm sai chỗ nào?” Gương mặt nhỏ nhắn của người thiếu niên hiện lên sự tức giận, rầm rì nói.

Hắn từ sáng sớm đã ngồi cạnh xem ta đảo thuốc, liên tục thỉnh cầu ta.

Thật nực cười.

Dựa vào thể lực của hắn, không cần uống thuốc cũng đã có thể lấy nửa cái mạng của ta.

Làm sao ta có thể cho hắn.

“Cái này không phải là kẹo,” ta đẩy hắn ra, “Ta sẽ đưa cho ngươi đồ ngọt khác.”

Mắt hắn sáng ngời, vẻ mặt như tiểu hài tử bị ta dạy hư.

Bên ngoài có người truyền lời: “Phu nhân, có một vị cô cô từ trong cung tới.”

Ta đã nói rồi mà, ít ra ngoài là không có khả năng.

Số lần vị nương nương trong thâm cung kia cho triệu kiến ta, người không biết còn tưởng ta và nàng ta thân thiết với nhau.

Thủ đoạn của nương nương cũng không nhiều lắm, chỉ đơn giản là trào phúng, trà nóng, hay quỳ gối một thời gian dài.

Thâm cung sâu thẳm, cây liễu không vượt được qua tường.

Ta giơ trà nóng quá mức mệt mỏi, nên không quỳ nữa mà ngồi xuống.

Nàng ta lật trang sách, ngẩng đẩu nhìn ta ngồi xuống, đang định nói chuyện.

“Nương nương, ta có một món đồ muốn trình lên cho nương nương xem qua.”

Nàng ta ít nhiều có chút bóng ma trong lòng, lại mang theo tâm tính muốn tìm kiếm cái lạ: “Vật gì?”

“Cái này cần vào buồng trong mới thuận tiện mở ra.”

Nương nương và ta, một trước một sau, bước vào buồng trong trong điện.

Màn che được hạ xuống, lư hương lượn lờ.

Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, hai tay dâng lên.

Nàng ta nhón lên một góc, quan sát tỉ mỉ, ngửi thấy một hương vị thanh tùng, hỏi: “Đây là có ý gì?”

“Cái này ta lấy được từ trong phòng của hắn,” vẻ mặt của ta nịnh nọt, “Nếu được nương nương ưu ái, sau này tiến cung ta sẽ mang theo nhiều thứ khác.”

Nàng bỗng nhiên đặt chiếc khăn xuống bàn: “Làm càn, ngươi coi bổn cung là người nào. Bổn cung muốn thứ gì mà không có.”

Vị nương nương này đuổi ta ra ngoài, nhưng cũng không trả lại chiếc khăn tay cho ta.

Ban đêm, ta theo thường lệ ngồi trong thư phòng của phu quân đảo thuốc.

Lần này, người thiếu niên ngồi ở bên cạnh ta, giúp ta đảo thuốc.

Hắn đảo so với ta còn nhiệt tình hơn. Thấy phu quân trở về, hắn còn tựa đầu vào vai của ta, lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã chiều hư ca ca rồi, sao ca ca có thể nhẫn tâm khiến tỷ tỷ khổ cực như vậy.”

Lận Quý chân trước còn chưa bước vào phòng, đã nghe được câu nói như thế, không nhanh không chậm cười nói: “Ta còn không biết ta có một đệ đệ từ khi nào đấy?”

Thiếu niên lắc lắc cái đầu, cọ tới cọ lui trên hõm vai của ta, vô cùng kiêu ngạo.

Tạ bị mái tóc đen mềm mại của hắn làm cho ngứa ngáy, nên đã cười thành tiếng.

Vừa cười xong, ta lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lận Quý, lập tức ngậm miệng.

“Hôm nay, phu nhân lại tiến cung sao?”

Sau khi đuổi người thiếu niên đi, Lận Quý cởi bỏ áo ngoài rồi hỏi ta.

Ta nhìn áo trong của y, trong lòng nảy sinh một chút tâm tư.

“Phu nhân, nàng đang nhìn cái gì vậy?” Y cúi đầu hỏi ta, ngữ điệu cũng không còn lạnh lùng như vừa nãy.

Ta có chút chột dạ, nhìn trái nhìn phải hỏi hắn: “Thân thể của phu quân khá cường tráng đấy.”

Y trào phúng nói: “Xem ra tên kia còn không thỏa mãn được nàng?”

Ta vô cùng vui vẻ, trong mắt có chút ám chỉ: “Vậy ta có thể chứ?”

Hầu kết của y lên xuống, khi y cúi đầu nhìn ta còn thêm vài phần ái muội: “Có thể cái gì?”

“Ta có thể mang thêm mấy người thiếu niên nữa về được sao?”

(10)

Sáng sớm, mấy người bán hàng rong hôm trước gặp nhau.

“Đại lang, thức dậy thật sớm.”

Người bán bánh hấp thở dài: “Ta lại một đêm mất ngủ. Cái Lận phủ này tiếng kèn vừa ngừng, thì tiếng đảo thuốc lại vang lên không kể ngày đêm.”

Người bán nón xích lại gần nói: “Hừ, đấy là ngươi không biết. Vị thuốc trong phủ này đang đảo là dùng để bồi bổ thân thể. Thân thể của vị đại nhân kia không được nên cần phải bồi bổ đấy.”

Lúc này xem ngựa của ta đang chạy qua đường Trường An, hướng về phía hoàng cung.

Dọc đường đi bắt gặp khắp nơi là dân tỵ nạn đến từ phía nam. Họ đói bụng đến mức mặt mày tái xám, quỳ đầy đất bán con.

Người đi qua đều tặc lưỡi lắc đầu: “Hiện giờ, quan gia chỉ chuyên tâm cầu đạo thành tiên, hạn hán phía nam đã ba năm rồi mà không có người quan tâm, các khoản cứu trợ thiên tai đều rơi hết vào túi tham quan.”

Cửa sau của một quý phủ vừa mở ra, ném bỏ một chút đồ ăn thừa, làm cho lưu dân tranh nhau cướp đoạt, khiến cho binh lính cai quản trị an trong thành phải dùng gậy đánh đuổi.

“Nương nương nói, hôm nay không cần dâng trà, trực tiếp vào buông trong là được.”

Khi đến trong tẩm điện của nương nương, ta xốc màn bước vào, nhóm cô cô đang hầu hạ nàng ta chải tóc.

“Nương nương,” ta dâng chiếc áo đêm qua lên, “Không biết đêm qua nương nương có ngủ ngon giấc?”

Nàng ta liếc một cái, sau đó bảo một vị cô cô đứng cạnh tiếp lấy.

Nương nương hắng giọng hỏi ta: “Nghe nói, đêm qua người phải đảo dược cả đêm?”

Tin tức này nhanh nhạy đến mức tựa như họ luôn có mặt cạnh ta mọi lúc mọi nơi.

“Thật sự không dám giấu diếm nương nương, thiếp tâm duyệt một nam tử chốn nhạc phường, dùng cách nào cũng phải đưa bằng được hắn về trong phủ, muốn mỗi ngày gặp mặt nhau,” ta quỳ xuống thành khẩn khuyên bảo, “Thiếp còn như vậy, huống chi nương nương thân phận tôn quý.”

Trên tay nàng ta cầm châu sai, khé nâng mắt nhìn ta: “Từ trước đến nay ngươi làm cũng khá nhiều chuyện hoang đường đấy.”

Ta tiến đến gần nàng ta: “Nếu yêu thật lòng, nơi nào không tìm được lý do mang người về bên cạnh hầu hạ.”

Nương nương cho người bên cạnh lui xuống, thấp giọng hỏi: “Ngươi có cách sao?”

“Những ngày gần đây ngoài cung thường xuyên có quan viên bỗng nhiên bị ám sát,” ta đặt tay lên tay của nương nương, “Nếu hắn bị giết cũng không lấy làm lạ, đổi lại một thân phận thái giám, không phải ngày ngày ở bên hầu hạ nương nương sao?”

Cổ đại · Ta tiễn phu quân đi làm nam sủng

(TTPQDLNS) Phần 1

Sau khi phu quân tiến cung về có dẫn theo một cô nương.

Vừa khéo, sau chuyến thăm nhà, ta cũng mang về một thiếu niên.

“Phu quân, hắn yếu đuối không thể tự bảo vệ được bản thân.”, ta đoạt lời nói trước, ôn tồn lựa lời khuyên bảo.

Cô nương đứng phía sau y nghẹn lại nước mắt đang chực trào ra, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.

Ánh mắt lạnh lùng của phu quân xẹt qua vai ta, dừng lại ở thiếu niên đứng phía sau, cười nói: “Phu nhân thật biết nói đùa.”

(1)

Ái chà, hóa ra phu quân của ta chưa bao giờ cảm thấy ta có khiếu hài hước.

“Đưa hai vị này xuống dưới nghỉ ngơi trước đã.” Phu quân ra lệnh cho tùy tùng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía ta, “Ta có việc cần nói chuyện với phu nhân.”

Y còn chưa dứt lời, thiếu niên đứng phía sau đã ngay lập tức giữ chặt lấy tay ta, mắt đỏ ửng: “Tỷ tỷ, tỷ đừng bỏ rơi ta.”

Bàn tay trắng nõn của thiếu niên mạnh mẽ, cọ tới cọ lui khiến mặt ta cũng đỏ ửng.

“Có việc gì, phu quân nói ra đừng ngại.”

Phu quân thu hồi ý cười, ánh mắt bình tĩnh không nói lời nào.

Ta do dự muốn rút tay về, vừa có ý định muốn buông ra, tay của thiếu niên càng siết chặt, từ phía sau ôm lấy ta: “Ca ca đại nhân đại lượng, do ta không tốt, khiến cho ca ca sinh khí.”

“Ai là ca ca của ngươi?” Giọng nói của phu quân lạnh lẽo như muốn giết người, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên người ta của thiếu niên.

Ta khẽ ho vài cái, nói với thiếu niên: “Bằng không, ngươi cứ lui xuống trước đã?”

Thiếu niên nghiêng đầu qua chỗ khác, nước mắt không ngừng tuôn trào, cuốn chặt lấy ống tay của ta, lẩm bẩm nói.

“Ta muốn ở cùng phòng với tỷ tỷ.” Giọng nói của hắn mềm mại như hài tử, dè dặt làm nũng.

Thật đúng là yếu đuối, không thể tự bảo vệ bản thân.

Bộ dạng này càng khiến người ta muốn yêu thương.

(2)

Trong thư phòng, phu quân pha một ấm trà mơ, rồi đặt lên trên bếp lò.

Động tác của y nhanh nhẹn, cũng rất nhẹ nhàng chuyên chú.

Chậm rãi nước cũng dần sôi lên.

Như là ai đó đang tức giận trong lòng.

“Muội muội, muội tên là gì?”, ta quay lại hỏi vị cô nương được phu quân mang về, hiện vẫn quỳ trong góc phòng.

“Thiếp tên là…”

Nàng ta chưa nói hết, phu quân đã đặt chén trà xuống mặt bàn, tạo ra âm thanh khiến nàng ta cũng không dám rên một tiếng.

“Phu nhân, tiếng muội muội này nàng nói có vẻ rất thuận miệng.” Giọng nói của y vẫn bình thản không gợn sóng.

“Được người khác gọi là ca ca, hà tất phu quân phải buồn bực?” Ta thật tình trấn an: “Dù sao vẫn tốt hơn việc được gọi là thúc thúc, chàng đã đến tuổi này rồi, chiếm tiện nghi còn sinh khí cái gì nữa.”

Y nghe vậy bật cười, nhưng trong giọng nói lại lạnh tanh, gọi thẳng cả tên họ ta: “Lý Nhược An, nàng cảm thấy bây giờ vi phu bao nhiêu tuổi?”

Nói thật, gương mặt này của phu quân quả thực còn rất trẻ, nhất là lúc mặc vào quan phục màu đỏ, cưỡi ngựa trên phố.

Vô cùng nổi bật, hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Chỉ là y mười mấy tuổi đã đỗ trạng nguyên, chìm nổi trong quan trường nhiều năm, hỉ nộ không hiện trên sắc mặt.

Sự khôn khéo khi đứng trên danh vọng đã được tạo thành ngay từ thời niên thiếu, thật giống con cáo già giấu diếm cái đuôi.

Lúc y cầu thú, phụ thân của ta đã nói với ta: “Tuy nói là gả cho hắn vinh sủng bất tận, nhưng chỉ sợ nữ nhi yêu kiều của ta sẽ bị hắn ăn sạch đến mức một cái xương cũng chẳng còn.”

Ta cùng với phu quân, môn đăng hộ đối, trong kinh thành đều có danh vọng.

Cả hai vốn nên cử án tề mi, chỉ tiếc trong lòng y lại có người khác.

Người đó đang ở trong thâm cung.

Nương nương vô cùng tức giận. Sau chuyến tiến cung lần này của phu quân, nàng ta đã ban thưởng hẳn một tiểu nương tử.

Cô nương đang quỳ dưới đất kia, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là gương mặt rất giống với vị nương nương kia.

Cũng không biết ai mới là người nên tức giận.

“Chuyện của hắn là như thế nào?” Phu quân đưa cho ta một chén trà mơ, lại tựa như đàm luận về một người không liên quan, “Trong phủ của ta không thu người không rõ ràng.”

Ta nhìn thoáng qua cô nương đang quỳ dưới đất, mặt phiếm hồng, giọng nói hiếm khi dịu dàng gọi y một tiếng “Phu quân.”, đến gần bên tai y hạ thấp giọng thì thầm.

Y thấy ta như vậy, có chút ngoài ý muốn, trong nháy mắt trong mắt cũng hiện lên tia sáng, nghiêng người về phía ta.

Nhưng y vẫn ngồi thẳng người, không quá thân cận, cũng không có các cử chỉ âu yếm quá mức.

Chỉ là ánh mắt của y vẫn rơi trên người ta, không hề rời đi.

“Tất cả là do lỗi của ta.” Hơi thở của ta vờn quanh bên tai y, tràn đầy hối hận.

“Phu nhân cứ nói đi đừng ngại.” Giọng nói của y vẫn rất dịu dàng, trên gương mặt hiện lên biểu cảm khẳng định chắc chắn “Ta biết nàng bị lừa gạt.”

“Vi phu tự có biện pháp giải quyết.” Y đảo mắt nhìn ta, khôi phục vẻ tự tin nắm chắc phần thắng.

“Ta…” Ta nhăn nhăn nhó nhó, trên gương mặt có chút thẹn thùng, dán sát lỗ tai của y: “Do thiếp say rượu mất lý trí, khinh bạc hắn.”

Ta nói xong, đứng cách xa y một chút, tỏ vẻ vô tội: “Phu quân luôn chỉ bảo thiếp, làm người ngẩng đầu không hổ thẹn với trời, cúi đầu không hổ thẹn với đất, thiếp không thể bội tình bạc nghĩa.”

Gương mặt của y đã trắng còn trắng hơn, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, tay cầm chén trà cũng treo giữa không trung.

Cuối cùng cô nương trong góc cũng không nín nhịn được nữa, cười thành tiếng.

Y chậm rãi hoàn hồn, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của ta, sắc mặt đen vô cùng dọa người.

(3)

Lần về nhà thăm hỏi này, phu quân vốn không đồng ý.

Bởi vì mẫu thân của ta vốn không thích y. Người luôn nói: “Tâm của Lận Quý không ở chỗ của con, sợ là cuộc sống sau này cũng không dễ chịu.”

Cũng có khả năng như vậy.

Đêm động phòng hoa chúc, y đã bị truyền vào cung diện thánh.

Ngày thứ hai, chân trước ta vừa mới dâng trà cho phụ mẫu của phu quân, chân sau đã bị gọi vào cung diện kiến nương nương.

Nương nương ngồi ngay ngắn trên đài cao, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Ta quỳ dưới đất bưng chén trà nóng. Chén trà nóng vô cùng, nhưng ta không dám cử động.

Trà hơi nguội một chút, nàng ta lại sai người thay chén trà nóng khác, lặp đi lặp lại.

Qua buổi trưa, tiền điện vắng tanh không một bóng người.

Trời càng lúc càng nóng.

Cũng không thấy người tới cầu tình.

Nô tỳ thấp giọng bẩm báo: “Buổi thượng triều cũng đã tan, xe ngựa của Lận đại nhân cũng đã sớm hồi phủ.”

Nương nương cảm thấy thỏa mãn, thướt tha bước xuống từ trên đài.

Nàng ta đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống: “Nghe nói Lận Quý cầu thú ngươi có chút gấp gáp, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp chuẩn bị đầy đủ.”

“Hôm nay bổn cung ban thưởng cho ngươi bộ diêu này.” Nói xong, nàng ta tự gỡ bộ diêu có chút cũ trên đầu xuống, cứng rắn cắm trên búi tóc của ta, “Chúc ngươi ngày nào cũng như đêm qua.”

Ra khỏi cửa cung, ta bị trúng gió, ngất xỉu xuống trước xe ngựa.

Lúc ta tỉnh lại đã là đêm khuya lạnh lẽo.

Vết bỏng trên tay của ta cũng đang được bôi thêm thuốc mỡ. Ta mở mắt ra, còn cho là phu quân của ta đang tự mình bôi thuốc, nhưng hóa ra lại là một nô tỳ.

Nàng ta thấy ta tỉnh lại, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lận Quý đang ngồi cạnh cửa.

Nhưng nàng ta cũng không dám mở miệng gọi, bởi vì y đang nhẹ nhàng nắm lấy bộ diêu nương nương đã ban cho ta.

Nhìn đến vô cùng xuất thần.

(4)

Đêm đó, ta ngay lập tức đóng gói đồ đạc quay về nương gia.

Nửa đường, ta lại được trưởng tỷ đang làm vương phi, sai người dẫn đến vương phủ.

Cổng vương phủ treo đèn lồng trắng, lung lay trong gió.

“Vương gia đột ngột qua đời, tiểu thư nên nhanh chóng đến an ủi vương phi.”

A tỷ mặc đồ tang, ngồi ở đầu giường lau nước mắt, hiện lên vẻ thê thê thảm thảm được mười mấy vị mỹ thiếp của lão vương gia vây quanh khuyên giải an ủi.

Đám người tản đi hết, ta mới có thể đến gần, ngồi bên cạnh tỷ ấy.

“A tỷ, tỷ đừng quá…”

Ta còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã đóng chặt lại, tỷ tỷ quay người ôm lấy ta.

Tỷ ấy ỷ ở trong lòng ta, không nhịn được cười thành tiếng: “Phu quân chết thăng quan phát tài, cuối cùng ngày ta mong đợi cũng đã đến.”

Ta hỏi a tỷ, tại sao vương gia lại qua đời đột ngột như vậy?

Gương mặt của a tỷ lộ ra vẻ đẹp động lòng người: “Ta cũng không dám tin. Thuốc ta hạ có tác dụng vô cùng chậm, chưa bao giờ quá tay.”

“Lão già kia chết cũng rất thảm. Lão ta đột ngột bị ám sát, gục chết ở ngay bên ngoài.” A tỷ chỉ chỉ ra cửa: “Ngay tại cánh cửa kia.”

Lời còn chưa dứt, phong ảnh vừa động, khiến ta giật cả mình.

“Kẻ ám sát vẫn còn ẩn mình trong phủ.” A tỷ nói ở bên tai ta: “Kiếm pháp đó quỷ quyệt đến mức dọa người, rõ ràng có thể một nhát trí mạng, nhưng lại thảnh thơi vung kiếm khắc hoa lấy đi sinh mạng của kẻ khác.”

Tuy nói lão vương gia qua đời đột ngột, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mở tiệc của a tỷ.

“Vẫn là nương nương chuẩn bị chu đáo.” Thế tử nghiêng đầu sang nói với a tỷ.

Việc này mà cũng được coi là chuẩn bị chu đáo sao?

Náo nhiệt đến mức còn tưởng trong phủ có hỷ sự.

“Vấn là do thế tử biết cách chỉ đạo.” A tỷ khách khí từ chối.

Thế tử ngày thường lạnh nhạt, nghe vậy cũng không có biểu cảm gì, chỉ là không lộ dấu vết mà thấp giọng nói: “Nương nương mặc tang phục trên người, vô cùng mỹ lệ.”

Lời nói trọc nghẹo nhưng ngữ điệu lại vô dục vô cầu.

Ta ngồi ở bên dưới không dám lộn xộn, cũng không biết nên đặt tầm mắt ở nơi nào.

Cuối cùng tầm mắt chỉ đành rơi vào người thiếu niên tấu nhạc tang ở đối diện.

Thiếu niên này thổi kèn tỏa nột náo nhiệt như lễ mừng năm mới.

“Nếu muội muội coi trọng hắn, có thể dẫn hắn về phòng.” Giọng nói dịu dàng của a tỷ vang lên, “Ta ban thưởng cho muội.”

Sao có thể!

Hắn thoạt nhìn chưa qua nhược quán, vẫn còn quá non nớt.

Ta là hạng người như vậy sao?

“Tỷ tỷ”

Ở trong phòng, người thiếu niên trong tay cầm kèn tỏa nột, mặc tang phục, vẻ mặt thanh thuần.

Ta nuốt nuốt nước miếng ực một cái, “Ngươi… năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Tỷ tỷ chê ta còn nhỏ tuổi sao?” Thiếu niên cẩn thận thăm dò, cau mày, ủy khất nói.

“Ta, ta, ta…” Ta vội vàng cắt đứt lời hắn: “Ta chỉ cảm thấy người tuổi còn trẻ mà đã thổi được kèn tỏa nột thành thục như vậy, quả là không dễ dàng.”

“Tỷ tỷ yên tâm, từ khi còn nhỏ ta đã thích thổi kèn tỏa nột.” Gương mặt nhỏ nhắn của hắn ửng đỏ, ho khan một cái, “Kèn toả nột vừa vang lên, không phải thăng thiên thì chính là bái đường, vì thế ta vô cùng thích món đồ chơi này.”

Ta uống hai hớp rượu to để an ủi bản thân.

Nhưng dường như rượu này có chút không thích hợp.

Thân thể của ta quá mức khô nóng.

“Ngươi còn có thể thổi cái gì khác không?”

Ta chỉnh lại tóc mai hơi rối loạn, nhưng không cẩn thận khiến hoa hải đường trắng cài trên tóc bị rơi xuống.

Hắn nhanh tay lẹ mắt, vững vàng tiếp được.

Lúc hắn khẽ xoa nụ hoa trong lòng bàn tay, giương mắt nhìn ta, đôi mắt của hắn ngây thơ vô cùng, khiến không một kẻ nào nỡ lòng trêu ghẹo.

Rượu này quả thực không thích hợp.

“Đệ đệ, tay của ngươi quá mức nhẵn nhụi.”

Ta tiện tay nhận lại đóa hải đường trắng, đầu có chút mơ mơ màng màng.

“Không đúng, trong lòng bàn tay của đệ sao lại có một điểm thô ráp thế này?”

Ta vuốt một cái, gắng gượng mở mắt ra nhìn.

Phía dưới ngón tay gần ngón út ở bàn tay trái có một nốt chai.

“Ta từ nhỏ đã luyện kèn tỏa nột nên mới có nó.” Hắn đỡ lấy bả vai của ta, cũng không dám quá phận.

Ta tựa vào vai của hắn, ngửi một mùi máu tươi nồng đậm trên người hắn.

Hắn nhanh tay lẹ mắt, thổi tắt ánh nến, không cho ta thấy rõ.

“Tỷ tỷ, tỷ còn muốn nghe ta thổi thứ khác?”

(5)

Ta kể lại sinh động như thật đoạn “Kỳ ngộ kèn tỏa nột” này cho phu quân nghe.

Nghe xong, tiểu nương tử đang quỳ dưới đất trực tiếp ngã ngồi, nuốt nước bọt nói: “Hắn thật sự…” Lời nói vừa thốt ra miệng lại hơi dừng lại, nhìn thoáng qua sắc mặt của phu quân ta đang đứng một bên, rồi nói tiếp: “Có thiên phú về âm luật đến mức xuất sắc, thổi kèn tỏa nột mà cũng có thể thổi vô cùng êm tai như vậy.”

Đêm đó, Lận Quý để cho thiếu niên coi chừng căn phòng trống kia của ta, còn để hắn thổi kèn tỏa nột “Để bày tỏ niềm thương tiếc đối với lão vương gia.”

Ta nằm trên chiếc giường trong thư phòng của Lận Quý, nghe tiếng kèn tỏa nột cách đó không xa vang lên cả buổi.

Trong lòng của ta cảm thấy vô cùng không nỡ.

Lận Quý ngồi cách ta khá xa. Y ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, tay nâng cuốn sách, mắt nhìn thẳng.

“Phu quân.”

Y nhấc mí mắt lên nhìn ta.

Ta nghiêng người mềm giọng nói: “Thiếp nghe kỹ càng thấy hắn thổi kèn tỏa nột cũng chẳng ra gì cả.”

Y rời tầm mắt đi: “Ta lại thấy vô cùng dễ nghe.”

Tiếng kèn bên ngoài bỗng nhiên đột ngột dừng lại, chỉ chốc lát, đã có một nô tỳ tiến vào bẩm báo: “Đại nhân, vị lang quân đã ngất xỉu rồi.”

“Ôi không.” Ta nhanh lẹ nhảy từ trên giường xuống.

Ánh mắt của Lận Quý chiếu đến, lạnh đến mức ta phải rụt chân trở về.

Lại có một nô tỳ tiến vào bẩm báo: “Đại nhân, lang quân đã tỉnh, nói thân thể khó chịu muốn gặp phu nhân.”

“Khó chịu thì mời đại phu, mời phu nhân làm cái gì?” Sắc mặt của y không đổi, lật giở trang sách.

Ta lùi về trong chăn, nhưng vẫn không nhịn được thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Lại bị Lận Quý tóm gọn.

Y liếc mắt nhìn ta, khi định rời tầm mắt, lại dừng lại ở vai trần của ta do ta không cẩn thận để tuột mất vai áo.

Chỉ ngừng trong nháy mắt rồi lại quay đầu đi.

Ngón tay nắm lấy cuốn sách, hơi khẽ cong lại.

“Có mỗi thế này mà cũng ngất xỉu? Hắn có chút quá yếu ớt rồi.” Y đột nhiên khiêu khích nói, nâng mắt lên quét qua phía ta, cười như không cười nói: “Phu nhân.”

“Nghĩ lại cũng là do lỗi của thiếp, mấy ngày nay thiếp đều bắt hắn thổi cho nghe, nên chắc đầu có chút choáng váng.” Ta thấp giọng cãi lại.

Nhĩ lực của y từ trước đến nay rất tốt, bàn tay lật giở sách của y dừng lại, y giương mắt nhìn như đang muốn nhìn thấu ta.

“Vương gia qua đời quá đột ngột, ta cũng cảm thấy rất khổ sở.” Vẻ mặt của ta nhu thuận, nói dối không cần phải chuẩn bị trước, “Chỉ đành để hắn tiếp khách thổi khúc, bày tỏ niềm thương tiếc mà thôi.”

Ta vừa dứt lời, lại một tỳ nữ tiến vào: “Đại nhân, lang quân nói ca ca trách mắng hắn cũng được, hắn không muốn tỷ tỷ khó xử, hãy để một mình hắn gánh chịu.”

Nghe vậy, Lận Quý thong thả ung dung đặt sách xuống bàn, đóng lại, nhìn ta khẽ cười, cực kỳ giống một con cáo già.

“Sơ nghe bất tri tỏa nột ý, tái văn dĩ thị quan trung nhân. Hắn thổi kèn bầu tốt như vậy, tất nhiên phải hiểu rõ lúc nào nên thổi, lúc nào không nên thổi, đúng không phu nhân?”