Ánh mắt của Tiêu Ngạn sáng ngời, vội vàng đáp lễ, khóe môi tạo ra một nụ cười nhu hòa, không giống khí độ uy phong của một thống lĩnh thiên quân vạn mã: “Huệ vương cất giấu công chúa thật kỹ. Vi thần vài lần cầu kiến đều bị ngài ấy nhẹ nhàng từ chối.”
Ta vội vàng cười nói: “Nguyên nhân cũng là do tam ca quá giữ lễ tiết, một vị anh hùng như Tiêu Đại tướng quân, sớm nên để cho Bảo Mặc nhận thức mới phải. Tiêu Đại tướng quân nếu rảnh rỗi, cũng mời ngài đến Huệ vương phủ nhiều hơn một chút. Ca vũ thanh nhạc của Huệ vương phủ quả thực là đứng đầu Ninh Đô.”
Tiêu Ngạn mỉm cười gật đầu, cảm khái nói: “Đáng tiếc từ khi ta đến Ninh Đô tới nay, các quan lại đều luân phiên có lời mời, duy chỉ có Huệ vương phủ là chưa từng phái người tới, có lẽ là e ngại Tiêu mỗ là hạng võ phu thô lỗ, không xứng với chốn phong hoa tuyết nguyệt như Huệ vương phủ.”
Tiêu Bảo Dung không phải là cùng Tiêu Ngạn có ước định sao? Như thế nào mà lại xa lạ với Tiêu Ngạn như vậy?
Lòng ta trùng xuống, bởi vì khó hiểu dụng ý của Tiêu Bảo Dung, chỉ đành phải cười nói: “Huệ vương nhiều lần nói rằng Đại tướng quân có tài võ lược không ai sánh bằng, tôn kính còn không kịp. Có lẽ Huệ vương lo lắng Đại tướng quân vừa mới tới kinh thành còn chưa kịp hồi phục sức lực thì gần đây biến cố lại liên tục xảy ra, nên chỉ đành kéo dài thời gian? Làm gì có ý bất kính với Đại tướng quân? Đại tướng quân nếu không ghét bỏ, Huệ vương phủ lúc nào cũng sẵn sàng đón chào. Lúc đấy, A Mặc sẽ đích thân mang loại rượu ngon nhất tiếp đón Đại tướng quân.”
Đôi mắt của Tiêu Ngạn càng thâm thúy, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời nóng bực, càng lóe lên luồng ánh sáng nóng bỏng. Ông ta mỉm cười nói: “Khí tiết khảng khái của Huệ vương, cả thiên hạ đều biết, ngẫm đến lời hứa ngàn vàng, tuyệt sẽ không đổi ý.”
Ta cũng không biết ông ta và Tiêu Bảo Dung rốt cuộc có ước định gì, nhưng mà mơ hồ cũng nghe ra, lời hứa hẹn của Tiêu Bảo Dung với ông ta tựa hồ vẫn chưa thực hiện, Tiêu Ngạn đã có ý trách cứ việc y cứ mãi trốn tránh không gặp.
Mới bước ra từ căn phòng ngập tràn khối băng nên lúc này ta cảm thấy trên hành lang vô cùng oi bức. Ta xoa xoa mồ hôi trên trán, cười nói: “Nếu như tam ca đã hứa hẹn, về tình về lý tuyệt sẽ không đổi ý.”
Trong lòng ta cảm thấy bất an, vừa nói xong đã mượn cớ không chịu nổi nóng bức, vội vàng cáo từ, rời khỏi.
Mới đi được vài bước, ta đã nghe được giọng nói ôn hòa của Tiêu Ngạn từ phía sau truyền tới: “Công chúa, hôm nay nóng như vậy. Lần sau nếu vào cung, công chúa nên chọn buổi sáng hay chạng vạng. Một nữ nhi thân thể yếu đuối, nếu bị cảm nắng sẽ không phải chuyện đùa.”
Ta quay lại nhìn, thấy ông ta vẫn đứng im tại chỗ, mỉm cười nhìn ta, thần sắc vô cùng ôn hòa, thậm chí còn mang theo vài phần cưng chiều.
Cưng chiều?
Ta vội vàng quay người bước đi, lúc bước qua một bóng cây, ta kết luận bản thân nhất định bị hoa mắt.
Hôm nay được định sẵn không phải là một ngày yên ổn.
Dưới bóng cây trước mặt có một cung nữ đang đợi ta. Nàng ta đứng trước một khóm lăng tiêu, sợ sệt gọi ta: “Công chúa.”
Y phục của cung nữ vô cùng đơn giản, nhưng ánh mắt lại vô cùng đúng mực lễ độ, cũng không phải là một cung nữ bình thường.
Ta dừng chân lại, Tiểu Lạc đã nhíu mày hỏi: “Ngươi là người của cung nào? Có việc gì cần bẩm báo? Trời nóng như vậy, công chúa cần phải trở về phủ.”
Cung nữ này quỳ xuống hành lễ vô cùng đúng mực, đáp lại: “Nô tỳ vốn là cung nữ của Thanh Ninh cung, hiện tại đang hầu hạ hoàng hậu nương nương ở Thức Vi cung.”
Hóa ra là người của Ngô hoàng hậu.
Ta nhất thời lạnh nhạt đáp: “Nàng ta đã không còn là hoàng hậu. Lần sau, ngươi hãy gọi nàng ta là Ngô thứ nhân.”
Cung nữ cúi đầu, thấp giọng đáp ứng, rồi nói tiếp: “Ngô… thứ nhân có chuyện, muốn mời công chúa hạ mình đến Thức Vi cung một chuyến. Ngài ấy nói…”
“Nàng ta nói cái gì?” Ta cũng rất tò mò, lúc báo ứng tới, Ngô hoàng hậu còn nói được những lời gì. Nàng ta vẫn tâm khí cao ngạo, hay nản lòng cầu xin tha thứ?
Cung nữ hít sâu một hơi, rồi nói: “Ngô thứ nhân nói, công chúa hẳn vô cùng sẵn lòng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ngài ấy, hơn nữa ngài ấy cũng có vài việc về Huệ vương muốn nói cho công chúa.”
“Trời nóng như thế này…”
Ta thì thầm một tiếng, mặc dù không tin Ngô hoàng hậu tìm ta có lời gì tốt có thế nói, nhưng ta đích xác vô cùng sẵn lòng nhìn thấy bộ dạng lạc hồn thất phách của nàng ta.
Cho nên, mặc dù Tiểu Tích và Tiểu Lạc ngăn cản, ta cũng mặc kệ trời nóng, quyết định đi gặp vị tẩu tẩu tốt của ta môt lần.
Theo cung nữ kia xuyên qua hẻm Vĩnh Hạng dài dằng dặc, ta đặt chân đến trước một cung điện u ám, cánh cửa loang lổ vết rỉ sắt, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu rọi nửa phần.
Lúc cung nữ đẩy cửa ra, một con mèo xám bỗng nhiên từ trong bụi cỏ cao nửa người ở tấm bình phong xây trước cổng nhoáng nhảy lên mái ngói, giẫm lên ngói xanh cũ nát mà đi.
Cửa sổ bị mọt ăn gần hết sớm đã rơi xuống, chỉ chừa lại tầng tầng lớp lớp mạng nhện, trở thành một song sa thiên nhiên, dưới ánh mặt trời chói chang càng thảm đạm.
Cung nữ nhặt lại khung cửa sổ bị rơi xuống, đặt sang một bên, rồi mới mở cửa, cung kính nói với ta: “Công chúa, mời ngài vào.”
Trong không khí xộc lên mùi ẩm mốc, ta cau mày nói: “Ngươi gọi Ngô thứ nhân ra đây. Nàng ta muốn gặp ta, chứ không phải là bản công chúa muốn gặp nàng ta.”
Tiếng nói vừa dứt, ta đã nghe được tiếng cười the thé của Ngô hoàng hậu truyền ra: “Tiêu Bảo Mặc, người thật sự muốn ta nói giao dịch không muốn ai biết giữa Huệ vương và Tiêu Ngạn trước mặt nhiều người sao?”
Bởi vì không biết Ngô hoàng hậu có còn làm chuyện xấu xa nào không, nên đi theo ta ngoài hai vị thiếp thân thị nữ, còn có bốn nội thị đều có chút công phu, nhưng họ chưa chắc đã có thể đáng tin cậy.
Ta rút xuống một chiếc trâm khảm đầy trân châu từ trên búi tóc xuống, lặng lẽ nhét vào ống tay áo, nói với các nội thị: “Các ngươi đứng ở bên ngoài đợi.”
Sau đó ta dẫn theo Tiểu Tích cùng Tiểu Lạc bước qua cánh cửa rách nát vào trong. Mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi, khiến ta nhất thời hít thở không thông, chỉ muốn chạy ra ngoài.
Ta đảo mắt nhìn quanh, liếc về phía ghế ngồi trong góc phòng. Một vị phu nhân tóc dài ngồi thẳng lưng, làn da bị cháy nắng có chút nứt nẻ, nhiều chỗ đã bắt đầu bong tróc, như vết bẩn loang lổ không được lau sạch, vô cùng xấu xí, tuy nhiên sắc mặt vẫn vô cùng sắc bén.
Quả nhiên là Ngô hoàng hậu, tuy mặc một thân y phục bằng vải thô, một thân chật vật, nhưng khí thế áp đảo người khác của hoàng gia vẫn không thay đổi.
Ta sớm đã không phải là một tiểu công chúa không quyền không thế mặc nàng ta bài bố trong Huệ Phong cung, nhưng cũng không còn kiêu căng tùy hứng không biết trời cao đất rộng như trước đây nữa. Ta đứng cách nàng ta một khoảng cách xa, mỉm cười nói: “Không biết hoàng hậu nương nương gọi Bảo Mặc tới có gì chỉ giáo? Chắc ta bị nóng bức làm cho hồ đồ, chỉ sợ tới quá muộn, khiến cho hoàng hậu sai người trói ta lại bạt tai, nên ta vừa mới nghe được hoàng hậu cho truyền gọi đã sợ đến mức chân không chạm đất mà chạy tới.”