Cổ đại · Quyện tầm phương

(QTP) Chương 24: Tố tâm cải, vô hoa không chiết chi (2)

Y sớm đã không còn thuần tịnh như năm đó, mà ta cũng không thể khôi phục vẻ ngây thơ của năm đó nữa.

Y muốn bù đắp, ta để cho y bù đắp.

Ta hy vọng y có thể mềm lòng đối với ta, từng chút từng chút một, như vậy ta mới có thể lợi dụng nó mà tìm ra nhược điểm của y, rồi một kích trí mạng.

Tình yêu…

Đó là thứ quá mức phung phí mà ngắn ngủi. Ta hoàn toàn không còn ôm hy vọng.

Chỉ là, đã quá lâu chưa từng nghe thấy giọng nói nào vang bên tai, không hiểu vì sao lúc này ta lại nghe được tiếng gọi khẽ gần như nức nở: “A Mặc, A Mặc,…”

Có lẽ ta còn quá mức mềm lòng…

Ta hẳn là phải học hỏi huynh đệ nhà Thác Bạt, nhất là cái tên Thác Bạt Kha kia, học cho tốt cái gì gọi là tâm như sắt đá, cái gì gọi là trở mặt vô tình.

Cuộc sống vẫn cứ bình thường trôi qua. Tình trạng thân thể của ta cũng có chuyển biến tốt, khi có ánh sáng vừa đủ, ta thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ đường nét của các đồ vật trong phòng, thậm chí còn lơ đãng nghe được tiếng đàm tiếu của các cung nhân.

Nhưng ta lại chưa từng nghe qua giọng nói của Thác Bạt Húc.

Kể cả khi giúp ta ăn uống, y cũng chỉ an tĩnh đỡ ta ngồi dậy, cẩn thận chậm rãi bón cho ta. Y vẫn như trước không cần nhờ bất cứ ai, động tác cũng càng ngày càng thuần thục, rất ít khi làm bẩn y phục của ta hay để ta bị bỏng.

Có lúc ta thử thăm dò hỏi: “Ta có thể tự ăn được, ngươi cứ để ở trên bàn, ta sẽ chậm rãi luyện tập cách ăn.”

Sau đó, ta còn ôm lấy gò má của y, nhưng lại không thấy y gật hay lắc đầu, cũng không cảm nhận thấy y nói chuyện, mà chỉ thấy y thoáng tránh ra, quay mặt sang chỗ khác, rồi tiếp tục bón cho ta ăn.

Có lẽ là do thân phận của ta và y không thích hợp lộ diện công khai, nên y chưa từng dẫn ta ra khỏi phòng. Nhưng hầu như mỗi đêm hoặc rạng sáng, y đều mở cửa sổ, dẫn ta tới phía trước cửa sổ, để ta tựa vào lòng y, thưởng thức hương hoa cùng mùi hương tràn đầy sức sống của cỏ xanh bên ngoài cửa sổ.

Ta hỏi y: “Có phải hoa đồ mi sắp tàn rồi không? Mùa hè mau tới rồi?”

Nơi cằm đang tựa trên đỉnh đầu ta của hắn khẽ động đậy, chắc là y đang gật đầu, nhưng lồng ngực lại không hề có bất cứ rung động, hiển nhiên là y vẫn không nói lời nào.

Hơn một năm trôi qua, ta cao hơn một chút, y cũng cao hơn không ít, vẫn cao hơn ta một cái đầu giống như trước đây.

Khi cả hai ôm nhau, vẫn y hết giống như năm đó, chẳng qua đôi mắt của ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh, mà y cũng không kiêu ngạo mà tươi cười.

Ta điếc, mù, mà y tựa hồ cũng câm.

Chúng ta cũng không vì so đo xem ai không hiểu chuyện mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Ta thản nhiên cười nói: “Cuốc sống như thế này cũng không tệ. Cái gọi là năm tháng tĩnh hảo e rằng cũng giống như cuộc sống hiện tại của ta? Xung quanh hoàn toàn yên lặng, thỉnh thoảng còn có thể thưởng thức hương hoa.”

Ta đẩy y ra, dò dẫm bước đến bên giường. Cũng không biết y nghe ta nói xong có biểu cảm gì, ta chỉ cảm nhận thấy tựa hồ y có chút kinh ngạc, thẳng cho đến khi ta bị vướng phải cái ghế mà ngã xuống, y mới bừng tỉnh xông tới đỡ ta dậy, bế ta đến bên giường, rồi ngồi xuống ôm chặt lấy ta, ngực phập phồng rất mạnh.

Lòng ta hơi động, vươn tay ôm lấy gò má của y lại bị y cản lại. Y nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, để tay của ta bao trọn trong lòng bàn tay của y, rồi y ôm lấy ta để ta tựa vào trong lòng y.

Ta mệt mỏi mỉm cười một cái, không ngờ ta vẫn có thể dựa vào người y mà ngủ.

*****

Buổi trưa hôm sau là thời điểm hiếm có khi Thác Bạt Húc không ở cạnh ta. Ta chống cằm tựa lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, cẩn thận lắng nghe động tĩnh như có như không xung quanh.

Thị lực và thính lực của ta cũng không hoàn toàn bị hủy hoại hoàn toàn, theo thời gian cũng dần dần khôi phục.

Ta không dám để cho bất cứ kẻ nào biết được ta đã dần hồi phục vì lo sợ Thác Bạt Kha hay chính Thác Bạt Húc sẽ ra tay với ta.

Đợi đến khi ta nghe được tiếng bước chân tiến tới gần ta, thì cái bàn hơi rung lên một chút, rồi một bóng người mơ hồ đặt một chiếc hộp lên bàn.

Là bữa trưa sao? Trước đây đều là do thị nữ bày các món ăn ở trên bàn, rồi Thác Bạt Húc sẽ tự tay giúp ta dùng bữa. Nhưng hôm nay Thác Bạt Húc đã đi đâu?

Lúc này người kia bỗng nhiên tiến sát tới cạnh ta.

Ta theo bản năng rụt người lại, một sự nghi ngờ đột ngột nảy sinh trong đầu ta, có phải có người nào đó dẫn dụ Thác Bạt Húc ra ngoài để có thể ám toán ta? Mỗi ngày Thác Bạt Húc đều cùng ta dùng bữa là có phải sợ người sẽ hạ độc trong đồ ăn của ta?

Lúc ta đang nghi hoặc, một thứ đã được đặt vào lòng bàn tay của ta. Ta đang định đặt xuống thì bỗng nhiên ngửi được hương thơm dịu nhàn nhạt của đỗ hành.

Ta ngẩn ngờ sờ nắm thứ ở trong tay thì mới phát hiện nó là một chiếc hà bao khá nặng, không biết được đựng thứ gì bên trong, chỉ có mùi thảo dược rất đậm xông thẳng vào trong mũi.

Khi tâm của ta đập mạnh, thì người kia đã vươn tay lấy lại chiếc hà bao kia, rồi lấy ra thứ gì đó từ trong hà bao, nhẹ nhàng áp vào má ta một cái.

Nó hình như là một chiếc bình sứ nhỏ.

Lòng bàn tay của ta được mở ra, rồi được chậm rãi viết hai chữ “Giải độc” trên đó.

Ngươi kia viết xong, tựa hồ trấn an vỗ nhẹ lên tay ta vài cái, rồi ngay lập tức rời khỏi.

Ta khẩn trương đến mức hít thở không thông, sau đó nắm chặt hà bao và bình thuốc, ngửi hương đỗ hành thoang thoảng.

Là tam ca của ta sao?

Bây giờ cách trận chiến ở Huyền Tùng cốc đã bảy tám ngày, mặc dù y đã chạy thoát nhưng chắc chắn cũng hao binh tổn tướng, tình cảnh ngập tràn nguy cơ. Trước tình huống này mà y vẫn chưa bỏ rơi ta sao? Y vẫn còn nghĩ cách để cứu ta?

Khóe mắt của ta nóng bừng lên, không rõ là chua xót hay là vui vẻ.

Ta do dự một chút, rồi vặn nắp bình, lấy ra một viên thuốc nuốt xuống.

Ta đã từng hoài nghi có người muốn hạ độc ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại không cho là như thế. Khắp thành Thanh Châu, kẻ nắm giữ quyền lực tối thượng chỉ có Ngụy đế Thác Bạt Kha. Không hiểu làm cách nào mà Thác Bạt Húc có thể cứu ta ra, nhưng ta có thể khẳng định, lấy sự nhu nhược của Thác Bạt Húc cùng với sự kính nể đối với huynh trưởng của y, Thác Bạt Kha sẽ nắm rõ tình cảnh hiện giờ của ta như lòng bàn tay. Nếu hắn muốn giết ta, chắc chắn sẽ quang minh chính đại ban cho ta rượu độc, nơi nào phải mượn danh nghĩa của Tiêu Bảo Dung để hành sự?

Ta lưu luyến hương thơm dịu dàng của đỗ hành một hồi, rồi lén cất hà bao và bình sứ vào nơi không làm người khác chú ý sâu trong rương y phục.

Sau khi ta trở lại bên bàn ngồi xuống, ngoại trừ có chút choáng váng hơn, thì cũng không có gì khác thường, xem ra không phải là do người Ngụy thiết kế bẫy rập để hại ta.

Đúng lúc này đã có một người từ phía sau ôm lấy ta, rồi một tiếng thở dài như có như không truyền tới: “A Mặc… ta thực sự rất sợ khi ta trở về không nhìn thấy nàng đâu…”

Đây là lần đầu tiên ta nghe được giọng nói của Thác Bạt Húc từ sau khi bị trúng độc, tuy chưa rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nặng nề và ưu thương trong giọng nói, cơ hồ khiến ta hoài nghi người này rốt cuộc có phải là trữ quân dưới một người trên vạn người của Bắc Ngụy hay không?

Ta mang theo vài phần lơ sợ nghi hoặc quay đầu lại, vẫn như cũ không nhìn thấy rõ đường nét trên gương mặt của y, chỉ có mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đen láy đang khẽ chớp động.

Ta ôm lấy gương mặt của y, cười nói: “Ngươi đã đi đâu? Ta đang đợi ngươi trở về cùng dùng bữa.”

Thác Bạt Húc không nói lời nào, chỉ lấy thức ăn ở trong hộp bày ra bàn, giúp ta ăn no xong mới lấy cho bản thân một bát, qua loa ăn xong, rồi phất tay cho thị nữ dọn xuống, tiếp tục yên lặng làm bạn bên cạnh ta. Mặc dù làm cái gì, y vẫn không nói một câu, hoặc có lẽ bởi vì thính lực của ta không được tốt, không thể tiếp tục nghe y nói.

Hôm nay ta vô cùng mệt mỏi. Ta nhìn về phía cửa sổ, vẫn là một màu trắng lóa, nên đã cuộn tròn ngủ trên giường.

Tựa hồ Thác Bạt Húc cũng không quá yên tâm, cho gọi thái y tới xem bệnh, sau đó dùng bàn tay ấm áp của y bao lấy bàn tay của ta, rồi ngồi xuống bên giường, yên lặng ở bên cạnh ta.

Nửa đêm ta tỉnh lại, Thác Bạt Húc đã không thấy đâu. Chắc y thấy ta đã sâu giấc nên mới yên tâm trở về phòng nghỉ ngơi.

Ta duỗi người, mở to mắt nhìn căn phòng tối om trước mắt, đột nhiên cảm giác có điểm không đúng.

Khi ta nhìn thấy ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua cửa sổ, tâm của ta suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ta thấy được ánh trăng, cũng nhìn thấy lờ mờ đồ trang trí được bày biện trong bóng tối.

Còn nghe được tiếng côn trùng xa xa gần gần lần lượt truyền đến.

Thứ thuộc kia hẳn là cực phẩm không biết Tiêu Bảo Dung đã lấy được từ nơi nào, không ngờ lại vô cùng có hiệu quả, giúp ta khôi phục lại nhanh chóng như vậy.

Nhưng Tiêu Bảo Dung đang ở đất khách, lại vừa nếm mùi thất bại, sao có thể hiểu rõ tình cảnh của ta mà mau chóng tìm được thuốc giải cho ta?

Ta mượn ánh trăng nhàn nhạt, chậm rãi đi lượn vài vòng quanh phòng rồi mới tiếp nhận được sự thực là thị lực và thính lực của ta đã được phục hồi. Ta quay trở về giường nằm, chậm rãi nắm chặt tay áo thở dốc, kiềm nén sự kích động quá mức.

Một nữ tử vừa mù vừa điếc, ngoại sự sự bảo vệ của Thác Bạt Húc, một việc cũng không thể làm được; nhưng sự bảo vệ của Thác Bạt Húc cũng chỉ cứng hơn vỏ trứng gà một chút, không biết lúc nào sẽ vỡ tan tành vì giang sơn cẩm tú mà hoàng huynh của y hứa hẹn cho y, căn bản không đáng để ta ỷ lại.

Nếu ta giấu giếm khả năng khôi phục của ta, nhân lúc bọn họ đề phòng quá nhiều đối với một phế nhân, thì có thể tìm cách liên lạc được với cơ sở ngầm trong hành cung, rồi nghĩ cách chạy thoát khỏi móng vuốt của huynh đệ Thác Bạt thị.

Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vui mừng vẫn nhiều hơn, trằn trọc trên giường đến tận rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.

*****

“Sao giờ này rồi mà nàng ấy vẫn chưa thức dậy?”

Ta nghe được câu này đã là giờ Tỵ ngày hôm sau. Trong lòng cơ linh một chút, lén nhắc nhở bản thân không được lộ ra sơ hở, chỉ có mê mang mở mắt ra, duỗi người rồi chậm rãi đứng dậy.

Cuối cùng ta cũng có thể thấy rõ Thác Bạt Húc.

Y mặc khinh bào xanh nhạt, tay áo rộng khẽ phiêu phiêu càng nổi bật dáng vẻ tuấn tú, ôn nhã trầm ổn của y.

Sắc mặt của y tựa hồ không được tốt cho lắm, trên gương mặt không che giấu được sự mệt mỏi rã rời.

Lúc này y đang cau mày thấp giọng phân phó cung nhân đi tìm thái y, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy ta đã tỉnh lại, nhất thời đôi mắt cũng sáng lên, đi tới cạnh giường đỡ lấy ta, phất tay để cho cung nhân tiến vào giúp ta rừa mặt, rồi cùng ta dùng bữa. Y rất trầm tĩnh, lại không hề nói một lời, không hề giống với người thiếu niên ta mới đùa giỡn một chút mà đã nổi giận bừng bừng.

Hoặc ta và y đều không còn là những nha đầu tiểu tử cái gì cũng không hiểu nữa.

Một năm này, chúng ta đều không thể không trưởng thành, không quản bản thân có nguyện ý hay không, y đã nạp vài cơ thiếp, còn ta trở thành phi tử của huynh trưởng y. Y đã trở thành một nam tử thành thục, còn ta cũng đã lột xác trở thành một nữ nhân thận trọng.

Ngày này, y vẫn như cũ ở bên cạnh ta, ta cũng chỉ tự coi như không có chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng ỷ lại vào y, thỉnh thoảng còn tức giận nói một hai câu, chán ghét xung quanh quá mức yên tĩnh.

Y vẫn không trả lời, chỉ dẫn ta đến bên cửa sổ, để ta có thể cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời.

Ta cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng khi đến đêm khuya, ta mới phát hiện bản thân để lộ ra sơ hở.

Sau khi y đỡ ta nằm xuống giường, rồi chuẩn bị rời đi, nhưng bỗng nhiên y lại quay người lại, lặng lẽ nhìn ta, rồi thở dài: “A Mặc, nàng sẽ khá hơn, nên hay phấn chấn hơn, đừng quá tuyệt vọng.”

Ta mơ hồ nhìn về phía hắn, thật sự cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, y bỗng nhiên xông tới, cúi người, hôn thật sâu lên môi ta, hơi thở cũng không ổn định.

Ta biết rõ là không thể tránh được nên nhắm mắt mặc kệ y làm gì thì làm, nhưng lại không rõ cảm xúc trong lòng.

Không biết là thích hay không thích. Y đã vô tình với ta trước, ta cũng không có tình cảm dư thừa để lãng phí cho một người nam nhân không đáng tin như vậy.

Nhưng hiện tại ta không thể không lợi dụng y, để trước tiên là bảo vệ tính mạng, rồi sau đó mới có thể tìm cách chạy trốn…

Việc báo thù đã là chuyện rất xa xôi, chạy thoát mới là việc quan trọng nhất hiện tại.

Khi ta theo thói quen ôm lấy gò má của y, y mới buông ta ra, hơi thở cũng dần ổn định.

Bình luận về bài viết này