Ngày thứ ba, trước chính ngọ bọn họ phải quay lại được cửa núi. Trọng Vũ cũng không chắc bản thân có thể đưa cả hai người ra ngoài an toàn hay không, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt lại, nàng quyết tâm nhất định dù liều mạng cũng phải đưa được người ra ngoài. Ánh mắt kiên định của Trọng Vũ đã tác động mạnh đến Nguyên Thuần.
Vết thương của Yến Tuân bị ngấm khí độc, Nguyên Thuần đã thay thuốc cho hắn, sau đó lại đeo hai bình lưu ly lên người của Yến Tuân, còn thuốc trị thương và thuốc giải độc còn lại đều đưa cho Trọng Vũ. Giọng nói của Nguyên Thuần đã khôi phục vài phần như xưa, nhẹ nhàng dặn dò Trọng Vũ, cứ cách nửa canh giờ phải thay thuốc trên vế thương cho Yến Tuân một lần, hai khắc phải uống thuốc một lần. Sau đó nàng bỏ mặc hòm thuốc, đứng dậy.
Trọng Vũ kinh ngạc, một hồi lâu mới hỏi, ngài muốn làm gì?
Giải dược không đủ. Nguyên Thuần nhìn về phía xa trả lời.
Phần ngón tay bị chặt đứt của Nguyên Thuần đã biến thành màu đen, huyết mạch kích động dưới làn da, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra. Độc ngấm từ vết thương vào trong, thân thể của nàng vốn đã yếu, tuy đã dùng vải buộc chặt vết thương nhưng phát tác vẫn nhanh hơn ngươi khác.
Đương nhiên, dù không bị trúng độc, nàng cũng không sống lâu nữa. Lúc này, nàng đã trúng độc rất nặng. Yến Tuân lúc này bị hôn mê, Trọng Vũ bị thương không có khả năng đồng thời mang cả hai người bị trúng độc ra ngoài. Nếu Nguyên Thuần đã đưa hết thuốc giải cho Yến Tuân, tức là nàng đã không nghĩ đến việc quay về nữa. Không đúng, từ thời điểm nàng rời Thanh Hải, nàng chưa từng nghĩ đến việc quay về.
Nguyên Thuần dùng giọng nói nhẹ nhàng để bàn luận về sinh tử lạnh lẽo: “Trọng Vũ, nếu ngươi không dẫn hắn lên đường ngay bây giờ, sẽ không còn kịp nữa.”
Đương nhiên là Trọng Vũ hiểu rõ, đôi mắt đỏ bừng, nhìn Nguyên Thuần từng bước rời đi. Cuối cùng, Trọng Vũ không kìm nén được nữa mà hô lên: “Công chúa!” Nguyên Thuần dừng bước, không biết từ lúc nào Yến Tuân đã bắt được một góc tăng bào của nàng, nắm chặt không chịu buông. Trọng Vũ cảm thấy thật khó xử, nhưng Nguyên Thuần không có nửa khắc do dự xé đứt góc áo, cầm trong tay tràng hạt bước đi vào sâu trong rừng, không hề quay đầu lại.
Trọng Vũ rơi lệ cắn chặt răng, đỡ Yến Tuân ra ngoài. May mà những người bị thương trúng độc đều chưa chết, mỗi một điểm đều thành nơi tiếp ứng, rốt cuộc trước chính ngọ Trọng Vũ đã đưa được người đến cửa núi.
*****
Nguyên Thuần từng bước bước sâu vào trong rừng, trong lồng ngực của nàng huyết khí cuồn cuộn tuôn ra. Nàng dựa vào một thân cây ngồi xuống vì nàng đã đi không nổi nữa. Nàng sống một cuộc đời ngắn ngủi, vẫn chưa tới ba mươi, nhưng giống như đã trải qua một đời rất dài, trải qua bao nhiêu tang thương, tỉnh lại đã đến tuổi xế chiều. Trọng cuộc đời ngắn ngủi nhưng thực ra rất dài này, nàng đánh mất thanh xuân và tình yêu sâu đậm, đánh mất thiện lương cùng trong sạch, đánh mất người thân và bằng hữu, cũng mất đi nụ cười cùng nước mắt, khi cả thể xác và linh hồn đều dơ bẩn, nàng mất đi ánh sáng cuối cùng của sự sống, sống một cuộc sống kéo dài hơi tàn, thậm chí không có dũng khí đi tìm cái chết.
Nhưng nàng không muốn trở về Yến cung, làm một con rối bị cầm tù, trở thành vật trang trí để tưởng niệm quá khứ của kẻ khác. Nàng cũng không muốn đến Thanh Hải hay tân đô thành nước Ngụy. Nàng nhớ Trường An của nàng. Nàng muốn trở lại Trường An, nàng vẫn khao khát trở về Trường An. Nàng không cần ai bước đến tòa thành đó, chỉ cần nơi đó có mẫu thân của nàng là đủ rồi.
Sương mù trong rừng bỗng nhiên tản ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng, thật giống như cái ôm ấm áp của mẫu thân. Trong khu rừng mênh mông, quang ảnh giao thoa, thật là một phong cảnh tươi đẹp. Tiếng lộc kêu, tiếng chim ríu rít quanh quẩn. Hóa ra trời cao vẫn đối nàng không tệ, ở điểm cuối của sinh mệnh đã để nàng chứng kiến một phong cảnh đẹp đến vậy.
*****
Nguyệt Thất ở ngoài rừng không chờ nổi nữa, đang chuẩn bị bước vào đi tìm, đã thấy Trọng Vũ mang theo Yến Tuân thoát được ra ngoài, mang theo thảo dược cứu mạng.
Nguyên Tung chờ ở Thanh Hải cuối cùng vẫn không thể gặp lại được tiểu muội của hắn. Vũ Văn Nguyệt và Yến Tuân mỗi người giữ một thứ gọi là “Di vật”, người nào cũng không chịu đưa cho Nguyên Tung.
Yên Tuân cho rằng giữ được vạt áo của Nguyên Thuần, là coi như giữ được nàng ở lại, tựa như năm đó nàng kéo lấy áo của hắn, thì hắn sẽ lưu lại Trường An. Nhưng nàng thật ngoan tuyệt, Trọng Vũ nói lúc rời đi nàng không hê quay đầu nhìn lại. Trừ vạt áo tăng bào này, nàng không hề lưu lại bất cứ thứ gì. Ngón tay giả bằng bạc được lưu trong ống tay áo, lúc bị móng của dã thú quét qua đã bị rơi xuống, lưu tại trong núi rừng Điền Nam. Yến Tuân lập mộ chôn y phục và di phục cho Nguyên Thuần, lập nàng làm Yến Bắc quý phi, truy phong làm hoàng hậu. Khi nghe được tin này, Vũ Văn Nguyệt vừa mới khôi phục sức khỏe đã cùng Yến Tuân đánh nhau một trận, châm chọc Yến Tuân vây khốn một đời của Nguyên Thuần còn chưa đủ sao.
Câu cuối cùng Nguyên Thuần lưu lại cho Vũ Văn Nguyệt, đó chính là ta sẽ cứu ngươi. Lúc đấy, Vũ Văn Nguyệt luôn không cho là đúng. Hắn luôn muốn che chở cho nàng. Tình nghĩa khi còn trẻ, ai cùng ai không phải là thanh mai trúc mã? Hắn luôn hối hận vì không ngăn cản được nàng. Năm đó khi nàng cứu hắn, hắn đã không ở bên cạnh an ủi nàng được mấy lời, cũng không mang nàng đi theo. Chuyến này ra ngoài, Yến Tuân một thân thương tích, còn hắn được kéo lại từ chốn địa phủ. Nhưng hắn lại bại dưới tay Yến Tuân trong việc bảo vệ nàng, ở bên nàng những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Sau này, Thanh Hải vương thường xuyên đến dược lư, ngay cả vương phi và thế tử đều không thể khuyên nhủ. Còn Yến hoàng sau khi hồi cung, dùng thủ đoạn lôi đình loại bỏ Tiêu Ngọc và bí phủ. Hơn nữa còn cho người tra tấn xử tử Sở Thục phi, nghe nói do đích thân tín bên cạnh Yến hoàng là Trọng Vũ thi hành hình phạt. Dụ vương của Đại Ngụy trở thành đồ tể cụt một tay trên chiến trường, máu lạnh tàn nhẫn không hề nương tay.
*****
Trên đời này người nào cũng luôn tự cho là đúng, tự cho mình cái quyền thương hại, tự cho mình cái quyền cứu rỗi. Đến cuối cùng, rốt cuộc người nào đang thương hại người nào, ai đang cứu rỗi ai?
Nếu nhất định phải chết, vậy chết như thế nào mới là có giá trị nhất?
Nguyên Thuần đều gieo một hạt giống trong lòng mỗi người, thật tới thành tâm thành ý, tình tới chí tình chí thiện. Nhưng mềm mại đến cực hạn ấy, cũng có thể trở thành tàn nhẫn, có thể trở thành lưỡi dao sắc bén lấy mạng kẻ khác? Nguyên Thuần dùng cái chết của nàng, đem hạt giống đó trở thành dao, khiến cho dù Vũ Văn Nguyệt và Sở Kiều lòng sinh khoảng cách, Sở Kiều cũng không có quyền chỉ trích; mà Thanh Hải không thể không mặc kệ sống chết của Đại Ngụy, Yến Bắc cũng không thể đối với Đại Ngụy như hồ rình mồi. Nguyên Thuần có thể một dao giải thoát cho nàng, nhưng lại khiến cho quãng đời còn lại của tất cả mọi người sống trong nỗi ân hận không thể trốn thoát.
Trền đời này, dù sao người có thể tuyệt tình tuyệt ái mới là người tàn nhẫn nhất.